Viết cho mùa hoa phuợng
Em đi rồi, chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một chiều rớm nắng
Nhắm chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khấp khểnh trước sân trường.
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khoá vội
Những bàn ghế... những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi.
Chỗ em ngồi còn kia
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đến trễ
Vai run run tay lấm vệt dầu...
Em đi rồi chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa... Thôi đừng nhắc! Hạ tàn... Đào Phong Lan
Phượng hồng
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu,
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt tóc nào xa.
Nhớ da diết năm tháng vụng dại sắp qua.
Mai thời gian sẽ xóa nhạt màu dấu chân, đôi bạn thân trên phố gặp lại sợ không nhận ra nhau.
Những lời nào chưa nói, mai đã xa em rồi
Nhánh hoa nào cầm tay anh vẫn chưa tặng em.
Mai sau này sẽ khác khi đã xa nhau rồi.
Xin giây phút này mãi se lòng chúng ta.
Sẽ nhớ mãi khi mai ta về nằm như mây trắng giữa trời ấu thơ.
Những ánh mắt trao nhau tha thiết gợi về ký ức mùa hè đã qua.
Sẽ nhớ mãi sau bao thăng trầm lặng im anh đứng như những hôm nào.
Mùa hè cũ như chưa về cùng tên em...
Trần Lê Quỳnh
Nhắm chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khấp khểnh trước sân trường.
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khoá vội
Những bàn ghế... những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi.
Chỗ em ngồi còn kia
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đến trễ
Vai run run tay lấm vệt dầu...
Em đi rồi chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa... Thôi đừng nhắc! Hạ tàn... Đào Phong Lan
Phượng hồng
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu,
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt tóc nào xa.
Đỗ Trung Quân
Hạ cuối
Con ve sầu dạo khúc chia ly
Mùa hạ cuối âm thầm muốn khóc
Những nụ xanh trên ấy nói gì?
Mắt còn ướt tiếc thời đi học.
Phượng mơ màng lim dim đôi mắt
Nghiêng vành tai đón những tiếng cười
Bỗng rơi khẽ từ đâu tiếng nấc
Sắp hết rồi một thủa đùa vui.
Em hờn giận nhặt viên sỏi lớn
Ném thật kêu vào tiếng ve sầu
Chân giậm guốc cho mòn nỗi nhớ
Nắng hoe vàng làm ngơ đi đâu?
Mưa thong dong dạo chơi khắp phố
Trên vòm cây rũ lá dỗi hờn
Sân trường vắng một người thả bộ
Mặc cho mưa làm đau vai trơn.
Mùa hạ cuối cùng
Dưới hàng cây anh ngước nhìn về phía em.Nhớ da diết năm tháng vụng dại sắp qua.
Mai thời gian sẽ xóa nhạt màu dấu chân, đôi bạn thân trên phố gặp lại sợ không nhận ra nhau.
Những lời nào chưa nói, mai đã xa em rồi
Nhánh hoa nào cầm tay anh vẫn chưa tặng em.
Mai sau này sẽ khác khi đã xa nhau rồi.
Xin giây phút này mãi se lòng chúng ta.
Sẽ nhớ mãi khi mai ta về nằm như mây trắng giữa trời ấu thơ.
Những ánh mắt trao nhau tha thiết gợi về ký ức mùa hè đã qua.
Sẽ nhớ mãi sau bao thăng trầm lặng im anh đứng như những hôm nào.
Mùa hè cũ như chưa về cùng tên em...
Nhớ em..nhớ ngày xưa..
NB
0 nhận xét:
Post a Comment